scroll top
Tin này thuộc chuyên mục: Tin tức & Sự kiện
Lê Hải Đăng: "Không gì là khó hay dễ dàng cả mà là cách mình cảm nhận nó như thế nào!"
01/03/2021
743
Chắc chắn đã có những khoảnh khắc trong cuộc đời chúng ta muốn bất chấp tất cả đi theo con đường mình mơ ước, hay đơn giản là làm một cái gì đó khác nhưng không đủ can đảm để dấn thân. Hoặc sẽ có đôi lúc chúng ta hoài nghi về con đường mình chọn lựa, liệu đây có phải là con đường dành cho mình hay không?

00:00
00:00

Mời bạn theo dõi chia sẻ từ bạn Hải Đăng - nhân vật kỳ này của Blog Radio “Myway - Con đường tôi chọn” đã dùng sự nỗ lực và kiên định viết lên tương lai của bản thân, để tìm câu trả lời cho chính mình bạn nhé!

Lời đầu tiên trước khi viết về con đường tôi đã chọn cho đến ngày hôm nay, đó chính là lời cảm ơn chân thành đến cha, mẹ và người chị gái hết mực yêu thương tôi, người luôn lo lắng quan tâm đến từng quyết định của tôi.

Tôi được sinh ra trong sự mong chờ và niềm háo hức từ gia đình, gia đình tôi không giàu sang hay sung túc như bao gia đình khác cùng thời điểm đó. Thậm chí có những khoảng thời gian gia đình chính thức rơi vào tình trạng gần như đã phá sản, nợ nần chồng chất, đất đai phải bán đi để giải quyết khó khăn hiện tại. Phải chọn cách sống đối mặt với hiện tại, cha tôi đành bôn ba khắp mọi nẻo đường, đi theo các công trình xây dựng để tìm lại chút “than hồng” và chờ chị em chúng tôi lớn lên để có thể thắp lên ngọn lửa năm xưa.

Khi cha rời đi thì trong nhà chỉ còn lại 3 mẹ con, mẹ tôi phải thức vào lúc ba giờ sáng để châm lửa nấu bánh bán, trang trải cuộc sống lo cho tôi và chị có được chiếc bụng no không bị đói. Từ lúc ấy mẹ tôi cũng trở thành cha tôi, mọi thứ trong nhà đều do chính đôi bàn tay nhỏ bé của mẹ tôi tự phải làm lấy, ngày qua ngày thì nó bắt đầu có sự thay đổi lớp da bắt đầu dày lên, da tay bị bỏng do chiên bánh những vết cũ chưa kịp lành lại thì bắt đầu của những vết mới, để nói về một ngày của mẹ ngày ấy tôi thật sự là viết bao nhiêu trang giấy cũng không hết.

Còn chị của tôi thì chăm sóc, lo cho tôi mỗi bữa ăn, dọn dẹp, sắp xếp đồ dùng, giặt đồ cho cả gia đình, không chỉ thế còn phụ mẹ tôi chuẩn bị các thứ để làm bánh cho ngày tiếp theo.

 

Thời gian cứ thế trôi qua, tôi đã lớn và chị tôi cũng hoàn thành THPT, và phải đi làm để giúp đỡ gia đình. Lúc ấy tôi đã và hiểu hơn ai hết chính bản thân mình cần làm gì để thay đổi, đó chính là học thật giỏi để đi làm kiếm tiền phụ giúp gia đình.

Tôi bắt đầu thực hiện ước mơ của đời mình là được mặc bộ quân phục của đất nước Việt Nam. Nhưng mọi thứ không như mình nghĩ, tôi đã bị loại trước khi thi, trong quá trình xét duyệt 3 thế hệ của gia đình. Mọi thứ như sụp đổ thật sự, nhưng tôi nhanh chóng lấy lại bình tình và luôn suy nghĩ tích cực nếu thật sự mình không có duyên với quân đội, thì mình sẽ làm một ngành gì đó biết đâu ngành đó sẽ phù hợp với mình thật sự.

18 tuổi là cái tuổi được gọi là đẹp nhất của thời thanh xuân của đời người, tôi mơ hồ không biết mình thích gì và làm gì ngay lúc này, tôi được chị tôi gọi cùng lên làm với chị tôi trên mảnh đất mang tên Bác.

Lúc ấy tôi chưa có gì cả, mà trước hết để đi làm tôi nghĩ là mình cần phải có xe để di chuyển. Tôi xin phép gia đình được sử dụng xe để đi làm, may mắn là cha tôi đồng ý. Thế nhưng khi đã có xe rồi thì tôi sẽ làm công việc gì? Chính lúc này tôi đã may mắn được giới thiệu vào làm ở một nhà hàng Nhật Bản tại thành phố Hồ Chí Minh. Và nơi đây là nơi để tôi có quyết định ngày hôm nay là sẽ tham gia chương trình Thực tập sinh đến Nhật Bản làm việc.

Quay trở lại câu chuyện đi làm của tôi, khi vào nhà hàng với người chưa có kinh nghiệm, kiến thức chuyên môn như tôi thì việc làm đầu tiên là đảm nhận vị trí kho rác và móc cống mỗi tối khi nhà hàng kết thúc một ngày làm việc.

Ngày đầu tiên tôi đi làm tôi thật sự rất bất ngờ kèm theo đó là rất hổ thẹn vì mình phải làm những công việc đó, thậm chí tôi còn muốn bỏ về ngay lập tức vì khi ở nhà tôi chưa hề làm các việc này, nhưng tôi từ từ lấy lại bình tĩnh, không gì là khó hay dễ dàng cả mà là cách mình cảm nhận nó như thế nào thôi, thế cuối cùng tôi cũng cố gắng hoàn thành nó một cách tốt nhất.

Nếu muốn thay đổi vị trí hiện tại thì tôi phải chứng minh cho người khác nhìn nhận được là mình có thực lực thật sự, và có cố gắng để thay đổi bản thân, vào thời gian rảnh tôi tranh thủ ra các vị trí của nhà hàng xin các anh chị dạy mình, thấy tôi có tinh thần ham học hỏi nên các anh chỉ bảo rất tận tình.

Chính do tinh thần đó và sự khao khát muốn thay đổi vị trí hiện tại của mình, sau một tuần tôi đã không làm kho rác hay móc cống nữa mà được ra vị trí khác của nhà hàng.

Trên con đường tôi chọn có lẽ sẽ có nhiều người nói tôi may mắn, nhưng may mắn nó sẽ không đến với những ai không có cố gắng và không bỏ thời gian cho nó. Tôi vào nhà hàng vị trí ban đầu là bán thời gian, thế nhưng 3 tháng sau tôi được quản lý nhà hàng đề xuất lên làm toàn thời gian, niềm vui cứ thế lại đến liên tục, sau 6 tháng tôi được đề xuất làm nhân viên chuyên sâu của nhà hàng. Tiếp 6 tháng sau tôi chính thức làm vị trí trưởng ca với độ tuổi mọi người lúc ấy gọi là kỷ lục vì từ trước giờ chưa ai làm được, nhưng người đưa ra quyết định đó lại chính là người Nhật Bản.

Điều đó đã làm tôi thật sự rất vui và tự hào vì bản thân đã làm được những gì mình đặt ra, và hơn thế nữa là đã có thể  làm thay đổi chút suy nghĩ lúc xưa của mọi người xung quanh về mình.

Tôi với tuổi trẻ chưa ra đời nhiều nên gặp rất nhiều khó khăn, đôi lúc đã muốn buông bỏ công việc hiện tại nhưng không để phụ lòng các anh chị tin tưởng đã giao cho vị trí này, tôi xem đây là thử thách mà mình cần phải vượt qua nó. Qua bao nhiêu sự nỗ lực làm quên cả ngày và đêm, thì tôi chính thức đã vượt qua nó.

Sau 1,5 năm đảm nhận vị trí trưởng ca, tôi lại may mắn được đề xuất từ phòng kinh doanh và phòng nhân sự  đảm nhận vị trí mới là QSC đảm nhận việc kiểm tra chất lượng, dịch vụ, vệ sinh, cùng với đào tạo nhân viên mới.

Thấm thoát đã bốn năm tôi làm việc tại công ty, cùng với nhiều sự thay đổi, tôi nhận ra rằng mình cần thay đổi bản thân, trau dồi cho bản thân nhiều hơn nữa về chuyên môn, nghiệp vụ và trình độ, vì tôi vào công ty không có một tấm bằng nào trong tay, tôi quyết định tìm đến đất nước Nhật.

Để đi đến được Nhật tôi tìm hiểu rất nhiều, qua nhiều kênh thông tin cùng với bạn bè cách tốt nhất. Thì may mắn lại mỉm cười với quyết định của tôi vì đã biết được trường KaizenYoshidaSchool, ngôi trường làm và xuất phát từ chữ Tâm luôn làm và nghĩ cho học viện cả hiện tại và cả tương lai, nhưng sâu xa hơn nữa riêng tôi cảm nhận được là trường muốn góp phần giáo dục về suy nghĩ, ý thức, tư tưởng của từng mỗi cá nhân cần phải thay đổi nhằm hướng đến chỉ một mục đích duy nhất đó chính là giúp đất nước phát triển như bao cường quốc trên thế giới và hơn thế là muốn đánh thức “Con rồng Đông Nam Á” trở về thời hoàng kim như xưa. Từ lúc vào ngôi trường muốn mang hạnh phúc cho người khác thì tôi đã biết được mình đã quyết định đúng.

Còn đường này tôi đã chọn dù mai sau có khó khăn, gian nan hay như thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ mỉm cười và đón nhận nó một cách hạnh phúc theo cách của riêng tôi, về tương lai tôi đã có rất nhiều cột mốc mà bản thân tôi đặt ra cho mình nhất định phải đạt được.

Nhà sáng lập Uniqlo có một câu nói nổi tiếng: “Chính những cá nhân dám tự viết nên tương lai của mình mới là những người gặp nhiều may mắn”. Chỉ cần chúng ta không nản lòng và can đảm đi đến cùng với những lựa chọn của mình, nhất định sẽ có một ngày thành công mỉm cười đợi ta ở cuối con đường.

Cảm ơn những chia sẻ từ bạn Hải Đăng và chúc bạn luôn lạc quan, tràn đầy năng lượng để tiếp tục hành trình Myway mà bạn đang theo đuổi!

Các bạn cũng có thể chia sẻ về Myway của mình về cho chương trình tại radio@myway.vn. Xin chào và hẹn gặp lại các bạn ở những kỳ tiếp theo của Blog Radio “Myway - Con đường tôi chọn”!

NHẬP EMAIL CỦA BẠN VÀO ĐÂY ĐỂ NHẬN BẢN TIN VỀ CÁC CHƯƠNG TRÌNH HỘI THẢO, CÁC THÔNG TIN, KINH NGHIỆM SỐNG, VĂN HÓA NHẬT BẢN TỪ ESUHAI.
tin cùng chuyên mục
chia sẻ của bạn về tin này